Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.
Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi.
Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Kiếm tiền cuối cùng cũng để làm gì. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.
Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy.
Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.
Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.
Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Thôi thì dùng vào chỗ khác.
Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn. Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.
Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.
Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.